Lại một năm khó khăn qua đi thật nhanh…thật nhanh… Hà Nội lại bước vào mùa thu thay lá. Năm nào cũng thế em nhỉ ? lại là cái không khí hanh khô ấy, lại là những cơn gió se lạnh miên man. Những con đường vắng về đêm lại thoang thoảng mùi hoa sữa quen thuộc. Năm nào mùa thu cũng như thế nhưng trong anh vẫn bồi hồi như mùa đầu tiên vậy – Mùa của những hoài niệm xưa cũ…
Phố xá sau đại dịch lại trở về với nhịp điệu vốn có của nó. Náo nhiệt, ồn ào và bon chen. Nhưng hương vị của mùa thu tháng 10 thì vẫn vẹn nguyên như vậy, chầm chậm bước đến, tĩnh lặng và an nhiên. Thật là một mùa lạ lùng khi ký ức cũ cứ đua nhau ùa về trong tâm trí anh, không thể ngăn cản cũng không thể cưỡng cầu. Anh đặt tên cho mùa thu là mùa của ký ức em nhé !
Sáng nay có chút công việc nên anh đã dậy thật sớm, vậy mà khách hàng lại hủy phút cuối nên cuối cùng anh quyết định sẽ cho mình một buổi sáng thong dong trọn vẹn. Đứng yên lặng trước tủ quần áo với bộ đồ công sở quen thuộc, anh thấy hôm nay mình thật lạ lùng. Mở góc tủ đã lâu không dùng tới, lòng anh bồi hồi khó tả khi nhìn thấy chiếc áo sơ mi kẻ caro màu nâu trà. Đây là chiếc áo em đã mua cho anh khi em nhận được tháng lương làm thêm đầu tiên ở năm thứ hai Đại học. Chất vải cotton dày dặn mềm mại đã sờn đi chút ít. “Rất hợp để mặc trong mùa thu” – em đã từng nói như vậy và giờ anh phải công nhận điều đó hoàn toàn đúng. Anh không còn nhớ nổi đã bao lâu mình không mặc tới nó nhưng luôn treo trang trọng trong góc tủ, cất kỹ như chính ký ức của anh về chúng ta.
Quyết định mặc chiếc áo kỷ niệm, anh cũng chọn một chiếc quần jean xanh thoải mái và giày thể thao. Đeo một chiếc túi nhỏ bên người, anh giống như được trở về mùa thu năm ấy, lại là anh lại là em với nụ cười trong trẻo của tuổi trẻ đầy hoài bão và nhiệt thành. Thật là buổi sáng kỳ lạ, anh đã thầm cảm ơn trong lòng vì đã cho anh quay ngược thời gian lại, lắng mình sống trong thời khắc đẹp đẽ, rực rỡ khi xưa.
Phố xá sớm mai còn vắng vẻ, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua bầu không khí còn vương hơi sương mờ ảo như có như không. Thi thoảng những cơn gió heo may khô hanh lành lạnh thổi tới, cuốn tung những chiếc lá vàng rơi đầy mặt đường, xào xạc xào xạc…. Anh phóng xe qua những con phố, lòng rộn ràng như ngày thu ấy của chúng ta. Chúng mình cũng đi qua những con phố này em nhỉ, cái man mát lành lạnh xen cùng nắng ấm phả trong không khí thơm thoang thoảng làm tê dại từng lỗ chân lông. Hà Nội ngày thu chưa thức giấc lại trở về nguyên vẹn là Hà Nội trước đây. Tất cả mọi thứ đều còn vẹn nguyên, chỉ là ….thiếu em…
Lại xào xạc xào xạc trên những tán cây ven đường. Anh bất giác dừng xe trên con đường ngập lá vàng mà chúng ta hay từng đi nhất. Anh cứ mãi ngẩn ngơ ngắm nhìn cơn gió vô tình cuộn tung từng cụm lá vàng bay lơ lửng trong không khí như thổi tung lên ký ức về em, những ký ức anh đã cố chôn chặt trong tim những năm tháng qua. Anh cứ ngỡ là thời gian sẽ bào mòn tất cả, anh đã quên hết rồi. Vậy mà hôm nay anh chợt nhận ra rằng: Anh nhớ Em !
Chợt tiếng cười trong trẻo của em như vang lên trong hư không. Chúng mình ngồi trên vỉa hè đầy nắng vàng, chia nhau gói cốm xanh thơm lừng gói trong chiếc lá sen to. Cơn gió nghịch ngợm thổi chiếc lá vào miệng đúng lúc em đang định đưa miếng cốm lên. Cả hai cùng cười ngặt ngẽo. Bàn tay em nắm chặt tay anh, ấm và mềm mại lắm. Cốc trà nóng bốc khói nghi ngút hòa vào những câu chuyện bất tận, không hồi kết của chúng mình. Trong những câu chuyện đó, còn có cả chuyện về tương lai, về những hoài bão, dự định mà cả hai cùng muốn vun đắp. Ký ức cũ chân thực, sống động như thước phim quay chậm khiến anh đắm chìm.
Bất chợt tiếng rao của gánh cốm làm anh như tỉnh cơn mê. Trên khuôn mặt còn vương lại nụ cười vô thức khi vừa sống trong những dòng hồi ức đã qua. Nhưng trong lòng anh bỗng dấy lên nỗi xót xa nghẹn ngào. Em đang ở đâu ? Giờ em thế nào ? Những câu hỏi cứ vương vẩn trong đầu khiến lòng anh nặng trĩu. Nhớ hơi ấm của em, nhớ mùi hương thoảng nhẹ trên mái tóc và cả nụ cười rực rỡ mà dịu dàng như nắng thu của em. Chúng ta vì sao lại rời xa em nhỉ ? Vì chút hờn giận của tuổi trẻ, vì cái Tôi chưa đủ lớn nhưng lại muốn chứng minh mình hay chỉ vì tình cảm đó chưa đủ lớn để cùng nhau vượt qua một cơn gió lạnh ? Anh thực sự không phân định rõ nữa…
…Nhưng, “một chút” đó thôi cũng như cơn gió thoảng nhẹ mùa thu đủ cuốn chúng ta xa cách nhau hơn mười năm rồi… Chúng ta đều có cuộc sống riêng, cứ xoay vần với những bão giông của cuộc đời. Anh của mười năm sau và em của mười năm sau đều đã chai sạn đi ít nhiều so với ngày xưa ấy. Cứ ngỡ chìm đắm trong dòng đời hối hả, các mối quan hệ đến rồi đi, những thăng trầm sự nghiệp, những hỉ nộ ái ố đời người sẽ khiến cho anh quên đi em – mối tình đẹp trong trẻo của anh. Anh đã cất đi tấm áo cũ em tặng, những vật dụng quen thuộc, lá thư trao nhau, những tấm ảnh chung và gói cả tâm tư trong lòng anh vào một góc cũ kỹ sâu thẳm. Anh đã nghĩ sẽ chẳng bao giờ anh nhớ đến nữa. Vậy mà….
Xót xa hòa cùng sự thanh thản, anh luôn thầm cảm ơn vì anh đã có em trong quãng thanh xuân tươi đẹp nhất của đời người. Bất chợt anh tự hỏi rằng Cô gái mùa thu của anh giờ thế nào? Cuộc sống em ra sao? Em có đang hạnh phúc không? Chúng ta đã mất liên lạc quá lâu rồi. Liệu rằng dưới bầu trời này, duyên phận có cho anh gặp lại em lần nữa? Anh cũng không biết nữa, nhưng anh luôn thầm cầu chúc cho em dù ở đâu và làm gì sẽ luôn bình an, hạnh phúc…và anh cũng sẽ như vậy. Hôm nay anh đã rất nhớ em !
Mùa thu năm ấy, em còn nhớ hay đã quên ?
NoName