Xớ rớ là một từ rặt Nam bộ, chỉ hành động quanh quẩn một chỗ nào đó mà không làm gì. Người ta dùng nó để nhận biết những đứa có tài và bất tài trong một đám đông. Ví dụ đám tiệc, mấy đứa bất tài nó sẽ không biết phụ gì với ai, nên cao lớn chồng ngồng ngáng đường ngáng sá, còn không thì ngồi một góc hoặc nằm dài trên giường, ôm cái điện thoại hay laptop coi miết. Vì đầu óc rỗng tuếch, nghĩ không ra việc gì để làm, đứng chầu chực để được SAI VIỆC. Hoặc bản chất là đứa làm biếng, thay vì lảng đi chỗ khác sẽ bị chửi mắng, nên nó xớ rớ qua lại để người ta thấy là nó cũng có mặt. Hoặc để không mắc cỡ khi ăn.
Còn người có tài thì khác. Họ sẽ quan sát và nhảy vô làm phụ. Thấy ai đó đang nhặt rau sẽ ngồi xuống phụ nhặt, thấy chưa có nước đá sẽ hỏi gia chủ rồi chạy đi mua, rồi dọn ly dọn chén dọn đũa ra trong lúc chờ đợi. Họ ra giữ xe, dắt xe, nhổ cỏ, lau nhà, rửa toilet, cứ thấy gì không ổn thì họ sẽ lao vào dọn dẹp. Rồi đếm số khách, bố trí chỗ ngồi, chỉnh âm thanh ánh sáng v.v… Nên người có tài họ luôn chân luôn tay, không bao giờ có chuyện đứng thừa thãi như mấy đứa bất tài vô dụng kia.
Khi đi làm cũng vậy. Người bất tài sẽ lên chỗ làm và tiếp tục xớ rớ. Không có óc quan sát nên cái đống rác trước mặt, nó cũng không hốt. Phải ngồi chờ chỉ đạo, ai sai việc gì thì làm nấy. Thậm chí giao năm việc thì làm ba việc, quên hai việc. Nhắc lại thì mới nhớ, mới làm. Với nhóm bất tài này, thường xuyên có thời gian chết, ngồi nhìn vô màn hình đầu óc vô định miên man, cặp mắt vô hồn.
Còn người có tài thì đến chỗ làm, họ sẽ nghĩ ra việc mình phải làm hôm nay, ghi vào sổ. Họ sẽ quan sát để ý, thấy à, với cái này, mình sẽ phải làm thế này thế kia, sau đó bắt tay vào làm tuần tự đến khi hoàn tất. Chủ động trong mọi việc, gọi cho người này người kia, phối hợp đồng nghiệp, nghĩ cách xử lý SAO CHO TỐT HƠN, ĐẸP HƠN, SẠCH HƠN, NHANH HƠN, GỌN GÀNG HƠN, HIỆU QUẢ HƠN.
Khi còn trẻ tuổi, lúc còn là nhân viên, người có tài bao giờ cũng luôn tay luôn chân từ 8h sáng đến 5h chiều, thậm chí ở lại đến 8-9h tối mới xong. Sau này lớn tuổi hơn, họ sẽ lên chức quản lý, họ sẽ phải nghĩ ra việc cho người khác. Còn đám xớ rớ kia thì cứ làm “sai vặt viên” miết vì tuổi trẻ không có khát vọng. Già cả lụm cụm bị tụi nhỏ ( giỏi giang, chăm học chăm làm, giờ làm sếp) nó chỉ đạo, có kh phê bình khiển trách, nhiều lúc họ cũng thấy tủi thân. Nhưng cân nhắc cho họ làm quản lý thì không được vì mấy chục năm qua chỉ có kinh nghiệm xớ rớ. Nên nếu bạn còn trẻ, để về già được trọng vọng, thì ngay từ bây giờ hãy động não và động chân động tay giùm cái.
Mình thấy thanh niên còn trẻ mà hay đứng xớ rớ thì đừng có trọng dụng. Thực tế là có những công ty mà ở đó, chỉ có một vài người biết làm việc, số còn lại cùng nhau lượn qua lượn lại, nhìn chóng mặt. Ai cũng đoạt giải ” Vua Ngáo Ngơ” và “Nữ Hoàng Xớ Rớ”. Lúc mình đang làm thấy nó xớ rớ thì mình nạt, kêu đi ra ngoài đi, chật chỗ quá. Cũng đừng có ôm cái điện thoại hay máy tính khi mọi người đang làm việc. Nhìn ngứa mắt. Khi nào xong xuôi tao kêu vô ăn. Nhưng lúc vô ăn, nó lại ăn năng suất hơn người khác mới chết. Đặc trưng của nhóm người Xớ rớ này là ĂN CỰC KHỎE.
Nguồn: Trên đường băng
Tony Buổi Sáng
Theo TnBs