
Có một sinh viên năm cuối kia, Tony quen biết với mẹ nó nên cho vô thực tập. Cứ tới công ty là ngồi ngáp,nói muốn được giao việc. Nhưng giao lại không làm, giao ba việc quên hai việc, kêu ghi daily to-do list (danh sách những việc phải làm trong ngày) thì bữa ghi bữa không. Sáng nào cũng đi trễ. Hỏi thì nói đau bụng với thủng lốp xe, viện “n” lý do phần lớn là sáng tạo chứ không có thật. Nên thôi, Tony cho ở nhà, khỏi lên ngồi chật chỗ, Rồi mấy tháng nó cũng xong thời gian thực tập, tạm biệt mọi người. Chẳng ai tiếc nuối hay lưu luyến gì.
Sáng nay lại lấp ló ngoài cửa. Hỏi đi đâu, nó nói lên hãng nhờ đóng dấu lại vì hôm trước đánh máy sai. Tuần sau ra hội đồng bảo vệ, thầy hướng dẫn chỉ ra điểm sai và đã sửa lại. Bản này là hoàn chỉnh rồi.
Cái Tony nói đâu đưa tui coi. Thấy cái bìa ghi:
NGHIÊN CỨU MARKETING MIX
HÃNG PHƯỢNG TÍM GIAI
ĐOẠN 2015-2020
Hỏi chứ, ủa Phượng Tím Giai là hãng nào vậy em. Nó nói chữ giai là giai đoạn, em ngắt dòng. Rồi mở bên trong coi phần nhận xét của thầy nó. Có mấy dòng mà sai chính tả hết trơn. Người ta viết văn chương thì có thể phá cách. Nhưng mình làm khoa hạc thì đâu có cho phép. Có học vị học hàm thì càng phải giỏi tiếng mẹ đẻ của mình trước khi bước chân vào tháp ngà khoa học chớ?
Tony nói nó, em viết cái văn bản xin đóng dấu đi, nếu đúng thì tui sẽ cho thư ký đóng dấu lại. Nó ngồi 4 tiếng, bứt tóc móc mắt, viết 1 cái “Biên bản yêu cầu đóng dấu” như gà bới đất. Nó không phân biệt được các hình thức văn bản như đơn từ, thông báo, biên bản, báo cáo. Cũng không biết “ngày tháng năm, kính thưa kính gửi” …bên góc phải hay trái. Chữ trân trọng kính chào và chữ ký thì nằm ở đâu cũng không biết. Thích thì viết hoa, xuống dòng là xuống. Toàn mệnh đề, chưa đủ một câu đã chấm. Dấu hai chấm thì nhiều vô kể, dù chằng phải liệt kê gì cả. Chấm than chấm cảm chấm hỏi cũng có. Cái mình hỏi ủa ý em là có biểu lộ cảm xúc hay nghi vấn gì trong cái đơn này hả? Nó gãi đầu cười hí hí.
Nó nói tụi em cái gì cũng cứ mua cái mẫu đơn có sẵn, chỗ chấm chấm chấm thì điền vô. Tony nói em về nghiên cứu lại đi. Không ai dạy thì tự tìm hiểu, trên mạng cũng có. Bữa sau viết đúng thì lên đây. Trí thức mà, để xã hội nó tôn trọng thì mình phải viết được 1 cái văn bản đơn giản nhất. Nếu không thì gia nhập đội ngũ thất nghiệp viên ngoài kia.
Sẵn tiện, Tony dặn bạn trẻ đang làm luận văn luận án, làm ơn dò từng câu, từng chữ, từng dấu chấm dấu phẩy. Công trình khoa hạc thì phải không có sai sót. Không ai rảnh rỗi mà cứ ba bữa lại đi đóng dấu một lần cho luận văn luận án của mình. Sau này đi làm, viết cái gì ra cũng phải đọc tới đọc lui thật kỹ.
Không thể gửi hợp đồng cho khách hàng rồi đi xin lại về để sửa lỗi chính tả. Ra đường lỡ tông xe cũng phải biết viết cái biên bản chớ, hẻm lẽ chạy vô tiệm mua rồi điền vô cái chấm chấm chấm. Vô thư viện tham khảo tài liệu, nếu thấy đề tài ghi tên mấy công ty như MicrosoftGiai, Boeing Giai, Airbus Giai…..thì tự động coi dòng ở dưới mà ráp vô cho có nghĩa. Hẻm chừng chữ “ đoạn” rớt qua trang sau.
Nếu bạn làm giáo viên, đừng cho thể loại này ra trường, viết sai chính tả kiểu vậy nên giữ ở lại trường đào tạo thêm, khi nào ổn mới cho ra. Có mấy trường cấp 3 dễ dãi, tú tài của trường này ra viết một đơn xin việc không trôi. Có mấy đại hạc cũng dễ dãi, cử nhân kỹ sư của trường này ra bị người ta xài xể, nói trường gì lạ vậy.
Hôm bữa Tony ngồi trên máy bay, mới mở cái tạp chí gì trước mặt ra coi. Thấy ghi:
LÀM SAO ĐỂ LUÔN HẤP
DẪN CÁC NHÀ ĐẦU TƯ?
Rồi đi thăm lúa, ngang qua thửa ruộng, thấy có tấm bảng tuyên truyền dân số
GIA ĐÌNH CÓ 2 CON VỢ
CHỒNG HẠNH PHÚC
Rồi ghé khách sạn, thấy có công ty làm lễ ký kết với đối tác quốc tế. “Signing Ceremony” (động từ “sign” là ký) thì trên băng rôn in là “Singing Ceremony” (động từ “sing” là hát). Khách Tây ở khách sạn tình cờ đi qua, nó tưởng là chương trình văn nghệ nên bu vô coi. Ngồi chờ cả buổi chỉ thấy hai bên ký rồi bắt tay mà không có ai hát, xong tụi nó nhìn nhau, nói sao lạ vậy? Sao không ai hát?
Nguồn: Trên đường băng
Tony Buổi Sáng
Theo TnBs