Các bạn trẻ gửi thư nói chúng tôi cũng muốn khởi nghiệp, nhưng tiền đâu. Cho tôi 10 tỉ đi, tôi sẽ làm xưởng, nhà máy. Hãy cho tôi cần câu, tôi sẽ đi câu cá.
Không biết tự bao giờ có cái khái niệm “hãy cho cần chứ không cho cá” rồi mọi người khen hay. Đối với thể loại làm biếng, ví dụ thử lấy cần câu cho mấy người ăn xin (mà còn lành lặn) thử coi. Nói sẽ đòi “cho mồi”, đưa mồi thì kêu “móc vô lưỡi câu giùm”, rồi “câu giùm luôn đi”. Cuối cùng cũng quay lại cái máng lợn nằm đó “lạy ông đi qua lạy bà đi lại”.
Cái mình cho phải là “tinh thần câu cá”. Khi có tinh thần, tự động nó sẽ bật dậy, chạy chặt tre cây trúc về làm cần, tự động mài sắt thành lưỡi, tự động hăm hở đi hết chỗ này chỗ kia để tìm cá.
Tony có quen anh Quảng, dân Vĩnh Long. Tốt nghiệp đại học Tổng hợp Hóa vào thập niên 80, anh làm xà bông, mì tôm, nước rửa chén, nước tương…và lao động cật lực để bây giờ anh làm chủ một nhà máy bao bì nhựa. Anh có bốn thằng con trai, đầu tiên đẻ hai đứa, ráng kiếm cô con gái, ra tiếp thằng nữa. Anh sợ “tam nam bất phú” nên đẻ thêm một thằng nữa thành “tứ quí”. Anh cho bốn thằng học ở bốn nền giáo dục khác nhau, cứ tốt nghiệp lớp 12 xong là đi. Thằng học ở Singapore, thằng ở Mĩ, thằng ở Canada, thằng ở Anh. Những thằng nào cũng 1-2 năm thì về nước, học không nổi. Tony xuống chơi, thấy bốn thằng từ trên lầu đi xuống, đứa nào đứa nấy cao hơn mét tám, trắng hồng, nặng cả tạ, mặt to như cái mâm. Anh Quảng nói kêu tập thể thao thì tụi nó nói không có phương tiện, thế là tao phải mua máy chạy bộ, tạ các loại…về nhưng tụi nó có tập đâu. Kêu đi bơi thì tụi nó nói nhà phải có hồ bơi riêng, bơi chỗ công cộng không sạch, tao bán cái nhà mặt tiền dưới quận 6, ra Thủ Đức xây nhà có hồ bơi, tụi nó hào hứng bơi đúng có một ngày. Tony nhìn thấy trên bàn dọn sẵn bốn tô cơm, bốn cái giò heo to đùng. Anh kể hai thằng sau thì đang học mấy đại học liên danh gì đó, còn hai thằng đầu thì vô nhà máy của anh phụ việc hành chính văn thư, nhưng liên tục kêu đói bụng, nửa chừng bỏ về nhà để ăn. Anh cười hi hí, nói thôi kệ. Nhà “có điều kiện” mà, lúc nào cũng có nồi giò heo hầm trên bếp.
Anh Mark Facebook, anh Bill Microsoft, anh Quảng như trên bài đây…tất cả đều là những người với hai bàn tay trắng xây dựng cơ đồ. Nhưng thế hệ sau thì có thể khác, nếu cha mẹ cho tiền mà không cho tinh thần, thì nó lại bán nhà máy để mua giò heo và thuốc trị bệnh Gout.
Với thể loại cứ kêu “tiền đâu”, “điều kiện không có” thì khỏi trả lời mắc công. Và đã có hàng vạn bạn trẻ, thấy người ta khởi nghiệp cũng về khóc lóc ép bố mẹ đưa tiền để mở công ty và ba bữa là ném hết xuống sông. Dù ít dù nhiều, đứa nào biết tự tạo ra vốn ban đầu, thì đứa đó mới làm chủ được.
Nguồn: Trên đường băng
Tony Buổi Sáng
Theo TnBs