Tập 23: Một bếp lửa hồng – Trên đường băng

tap-23-mot-bep-lua-hong-tren-duong-bang

Các bạn trẻ có một chứng bệnh khá nặng, tạm gọi là bệnh “hào hứng một phút”. Doanh nghiệp Tony tuyển 10 nhân viên bán hàng, chỉ trụ lại có một bạn sau một tháng. Phần lớn rất hào hứng lúc phỏng vấn, lúc đào tạo… nhưng phải chạy xe nắng nôi hai bữa thì quyết định “thà ở nhà xin bố mẹ còn hơn” và chỉ kiên quyết tìm việc ngồi bấm máy tính ở văn phòng máy lạnh, không ai nhận thì thất nghiệp. Tình nguyện viên cũng vậy, chỉ hào hứng mấy ngày đầu rồi sau đó rơi rụng dần gần hết. Nhiều bạn đọc bài về ngoại ngữ, cũng lên khí thế hừng hực, cũng mở Youtube ra, cũng lên trung tâm… nhưng chỉ một buổi. Đọc bài vê khởi nghiệp, cũng hầm hầm khí thế, đứng lên đi thuê nhà tìm chỗ mở công ty, nhưng tìm ba bữa nói mệt. Đọc bài về du học, cái cũng lên công ty du học tư vấn, đem một đống giấy tờ về nhà rồi quên để bụi bám lên mốc meo. Đọc bài về thể dục thể thao, cái cũng đi mua cái máy chạy bộ, mua cái tạ về đẩy lên đẩy xuống đúng hai lần. Tỷ lệ hào hứng một phút này theo thống kê là 95%, chỉ có 5% là đi hết con đường đã chọn, kiên quyết không từ bỏ ước mơ.

Giữa ước muốn và thực tế là một khaongr cách rất xa. Và tỷ lệ 5% dân số làm chủ doanh nghiệp để giải quyết việc làm cho 95% dân số còn lại ở mọi dân tộc, mọi xã hội từ cổ chí kim đều đúng. Đúng đến hơn 200 quốc gia trên hành trình từ G7, Isarel, Thụy Sĩ, Hàn Quốc, Trung Quốc, Singapor, Ả Rập Saudi, UAE, Brazil, Nam Phi, Úc New Zealand, lãnh thổ Đài Loan, đặc khu Hongkong, Ma Cao. Ở những nước có tinh thần doanh chủ (chủ doanh nghiệp) cao này, tỉ lệ làm chủ trên dân số lên hơn 10%, cá biệt có nước lên 20%. Ở những xã hội đấy, ông chủ nhiều quá, nhà máy xí nghiệp nông trại nhiều quá, lao động thiếu trầm trọng. Nên hoặc là họ rời nhà máy sang nước khác nhiều lao động ít ông chủ, hoặc họ nhập khẩu lao động. Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có những con cá vượt ngũ môn, từ bỏ cái 95% đeo sau lưng họ hàng thế hệ để nhảy sang 5% thế giới chủ doanh nghiệp. Nhưng phải ý chí kinh khủng lắm mới nhảy được, trong khi mọi con cá khác đều ngước nhìn, ao ước, nhưng lười nên thôi, quay lại sông suối ao hồ cũ. Muốn thoát ra 95% kia, các bạn phải làm sao?

Các bạn đang kết bạn với hai anh Vân Nguyễn (Nguyễn Y Vân tức Vẫn Y Nguyên) và Cẩn Vũ (tức Vũ Như Cẩn, Văn Như Cũ – Nói lái kiểu miền Nam) này, hãy tìm cách unfriend (hủy kết bạn). Nguyên nhân là do cái Ý CHÍ không nằm sâu trong tâm khảm của bạn, nên bị giật dây thì có chút khí thế, nhưng sức ì lớn hơn. Nhà càng khá giả, học vấn càng tốt, tuổi càng cao thì sức ì càng lớn. Nên vượt khó thì dễ hơn vượt sướng gấp nhiều lần. Sinh ra trong một gia đình khá giả là một bất hạnh, vì nó sẽ dễ dàng triệt tiêu động cơ phấn đấu. Sinh ra trong một hoàn cảnh khó khăn, đứng trước một sự chọn lựa quá hẹp, thì đó là cơ hội.

Giữa việc ra sân tập thể dục  thể thao với lướt web, người ta dễ chọn cái thứ hai. Nên nhiều người nghiện ma túy, bỏ thuốc lá,… kêu từ bỏ, phần lớn không bỏ được. Cứ trả về với cộng đồng là tái nghiện ngay. Vì “cái lười” và “thèm” bao giờ cũng hiện hữu trong tâm trí, phải có ý chí thật mãnh liệt thì mới chiến thắng được.

Để rèn ý chí, người ta phải có chiêu. Trước một cám dỗ, bạn nên bậm môi, dùng răng cắn cho thật đau, đau đến mức bạn còn có thể chịu đựng được. Đứng thẳng, nắm chặt hai bàn tay lại, nín thở, mắt lườm lườm giả bộ ở trước đối tượng khủng bố cần tiêu diệt. Hồi đó Tony đi thi hùng biện trên sân khấu, cứ chuẩn bị lên là tay chân quíu, giọng lạc đi, đầu óc nghĩ gì chả nhớ. Nhưng lúc trước mặt mọi người, mình mím môi thật chặt, cắn thật đau (yên tâm không có chuyện chảy máu vì mình tự biết điều chỉnh đau quá thì thôi không cắn nữa, kiểu như nhịn thở ấy, không sợ nhịn rồi chết vì không chịu nổi là tự động thờ cái phì).

Lúc mình nắm chặt tay mím chặt môi như vậy, hệ thần kinh sẽ được kích hoạt, máu dồn về não nhiều, giúp mình sáng suốt và tràn đầy ý chí. Bạn cứ thử, có thể sẽ khing công lên tận ngọn cây chứ chẳng chơi. Đây là bí mật của các vận động viên Triều Tiên mỗi khi thi đấu thể thao. Liều doping tự nhiên này giúp họ đạt thành tích cao.

Các bạn thử áp dụng khi mình cần quyết tâm một cái gì đó nhé. Tay nắm chặt sẽ giúp bạn tay mạnh mẽ hơn. Môi mím chặt sẽ giúp môi hồng hơn, đỏ tự nhiên rất đẹp. Bạn gái sau khi mím môi, mình thè lưỡi liếm một cái cho nó bóng như son, khỏi tốn thời gian trang điểm.

Mình vô cái nhà, dù biệt thự đẹp đẽ cách mấy, thấy bếp núc lạnh lẽo, bạn có ớn không? Bạn dù có tài giỏi xinh đẹp cách mấy, mà không có lửa nhiệt tình, thì cũng như cái biệt thự hoang vắng kia. Bạn có thấy những ngôi nhà tranh, những ngôi nhà gỗi dù nhỏ bé nhưng vẫn ấm cúng vì có bếp lửa hồng?

Mình có một cuộc đời thôi, đừng có tro tàn bếp lạnh. Dù ngoài kia lạnh lẽo, lòng người quyết tâm thì vẫn rực lửa. “Ngoài phố mùa đông, đôi môi em là đốm lửa hồng”.

Nguồn: Trên đường băng

Tony Buổi Sáng

Theo TnBs

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Related post

Trên đường băng – Tony buổi sáng

“Trên đường băng” là cuốn sách đầu tiên mình đọc từ tác giả Tony buổi sáng, [...]

Tập 1: Chuyện ở Trung Đông – Trên đường băng

  Các quốc gia ở Trung Đông hầu hết nằm trên những giếng dầu khổng [...]

Tập 2: Chuyện thằng Quân – Trên đường băng

Năm ngoái, lúc tìm đơn vị thi công cho Villa De Tony ở quận 9, [...]

Tập 3: Một đời xớ rớ – Trên đường băng

Xớ rớ là một từ rặt Nam bộ, chỉ hành động quanh quẩn một chỗ [...]